Truyện ngắn – Buông P2

>>>>PHẦN 1 <<<<

========================================================================

– Cho em đi xem anh hát với !

Cái cô bé đen nhẻm vừa nãy không chịu mở cửa cho Hoa Vi lên tiếng.

– Lâu rồi em không được đi xem ca nhạc.

Hoa Vi chợt nghĩ: ” Ôi thật vớ vẩn. Cứ nghĩ tới cái cảnh chui vào mấy sân khấu bình dân, người chen kẻ lấn, vé đồng rẻ thì phải vào sớm mua bánh mì với cả nước suối theo thay phiên nhau giữ chỗ như đi mua muối đường thời bao cấp. Sân khấu ọp ẹp, âm thanh xé tai… nghĩ tới là phát mệt rồi có gì hay ho đâu mà phải đi xem cho mệt. Vả chăng chỗ đấy cũng chẳng phải dành cho mình.”

Hoa Vi không nghe mấy thứ nhạc choai choai kiểu anh em yêu nhau rồi sao em nỡ ra đi làm lòng anh tan nát. Nghe cứ củ chuối thiếu muối thế nào ấy. Nhưng thôi thì chín người mười ý, không phải ai cũng như cô, từ lúc trong bụng mẹ đã được nhồi nhét hàng đống âm thanh đỉnh cao từ Tchaikovsky, Mozart cho đến Bach, Schumann. Đổi lại chính những đứa bạn học cùng cô mới gọi cô là con dở hơi vì cô chẳng bao giờ hòa đồng được với mọi người. Bạn cô toàn nghe Đan Trường, Thanh Thảo, Lam Trường… còn cô thì chỉ biết tên mấy ca sĩ đó nhờ vào những lúc nghỉ giải lao mọi người bu nhau vào một góc và bàn tán liên tu bất tận, trao đổi cho nhau những cái CD chép lậu nhòe nhoẹt những ca khúc gọi là nổi tiếng. Hoa Vi cũng không thể nào đi câu cá hay đi karaoke cùng các bạn trong lớp. Cô không chịu nổi thứ tiếng ồn hỗn tạp gọi là âm nhạc của các bạn, và cũng gai người với những chiếc chén đũa cáu bẩn cũng như cái sàn gỗ đầy đất cát phủ vài cọng rơm nơi mà các bạn có thể cắm cái cần tre có mấy con trùn chỉ loe ngoe rồi ngồi đánh tiến lên cả ngày. Tóm lại, Hoa Vi là người ngoài hành tinh trong lớp.

Ấy, vậy mà bây giờ Hoa Vi đang ở đây. Nhà của một bạn trai gọi là ca sĩ. Bạn ca sĩ đó còn bảo rằng sẽ bỏ công sức vàng ngọc để chở Hoa Vi đi xem bạn ấy hát. Thói đời rõ nghịch. Cứ thứ gì mình không ưng là sẽ bị ông trời ném thẳng vào mặt.

– Cô đi chứ! Tôi sẽ chở cô về.

– Tôi không phải fan hâm mộ, không có hứng thú lắm với anh. Anh có bị dở hơi không? Lỡ đâu fans cuồng của anh thấy tôi bay vào cấu xé vì tội dám đi chung với anh thì cũng chẳng hay ho gì. Tôi về. Chào anh !

Hoa Vi đứng dậy bỏ cái hộp bé xíu anh ta đưa vào túi xách. Thậm chí cô còn chẳng buồn mở ra xem trong đó có đúng là cái sim của mình hay không.

– Tôi chán nghe những lời khen tặng tán tụng. Tôi muốn có ai đó chưa bao giờ nghe tôi hát có thể nói vài câu thật lòng.

– Thế này nhé. Tôi không nghe bất kì ca sĩ VN nào hát chứ không phải riêng mình anh. Hồi nhỏ tôi có nghe vài bài hát thiếu nhi trong trường mẫu giáo. Và thêm mấy bài nhạc xuân người ta mở ra rả ngoài đường mỗi khi tết đến. Chừng nào anh và cái nhóm hát của anh có hát nhạc xuân nhạc tết thì tặng CD tui sẽ về nghiên cứu sau. Vậy he !

– Bây giờ mới tháng 6, còn lâu lắm mới tết. Ngoài hát ra tôi còn nhảy nữa. Vũ đạo và trình diễn.

– Tóm lại là hôm nay tôi không có hứng thú. À, mà tên cái nhóm của anh T&B có nghĩa gì vậy ?

– Tí và Bo thôi. Ở nhà tôi tên Bo, thành viên còn lại trong nhóm tên ở nhà là Tí. Không có gì hoa mĩ phức tạp đâu.

Hoa Vi ra về. Không nói gì thêm. Ra tới cửa tự dưng ở đâu ra một con chó bự lông trắng xù bay ra sủa inh ỏi. Khổ tội Hoa Vi là chúa sợ chó. Cô bay thẳng ngược trở vào trong một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn. Anh ta cười sằng sặc. Ôi nhục thật. Hoa Vi thầm nghĩ.

Với Minh lúc ấy, Hoa Vi trông thú vị thật sự. Bao nhiêu hung hăng đanh đá bay đi đâu hết, trước mặt Minh là một cô gái hồn vía đang ở tít trên mây. Cô gái này hôm qua mới quát nạt đòi bồi thường cái điện thoại, hôm nay lại từ chối không thèm  ca sĩ nổi tiếng đích thân chở đi xem hát và … cô gái này sợ chó.

 

Cô ấy yêu anh hơn em nhiều, nhiều lắm !!!

Hoa Vi quen Minh được 20 tuần. Cô thấy anh thú vị vì anh ở cái thế giới quá lạ lẫm với cô. Còn cô thì chẳng biết mình thú vị hay ho với Minh ở điểm nào. Sau màn khởi động với vụ án cái điện thoại thì cô và anh tiếp tục giữ liên lạc với nhau qua tin nhắn. Rồi những cuộc tán dóc đêm khuya. Anh thao thao bất tuyệt kể về chuyện hát hò sân khấu khán giả và báo chí. Còn cô thì nghe, nghe, và nghe. Chuyện học hành của cô chán lắm, không có gì để kể. Cô chỉ có một thứ duy nhất có thể kể là chuyện gia đình.

Ba của Hoa Vi là giám đốc một công ty thủy hải sản, mẹ Hoa Vi làm ở phòng kế hoạch của công ty, họ yêu nhau, cưới nhau và sinh ra Hoa Vi. Hoa Vi là nàng công chúa, 3 tuổi được học ballet. Tới 5 tuổi Hoa Vi bị té cầu thang trong một lần chạy nhảy, nứt xương nên thôi không học ballet nữa, mẹ cho Hoa Vi học thứ nhẹ nhàng hơn. Học đàn. Hoa Vi lúc đó không thích học đàn, Hoa Vi thích học thổi sáo. Do cô bị mù quáng bởi giấc mơ làm nữ hiệp của mình. Xem phim chưởng nhiều quá đâm ra bị mơ mộng ảo tưởng. Rồi thì ba mẹ cũng cho Hoa Vi đi học sáo. Sức khỏe của Hoa Vi thì phải nói là “tốt” dữ lắm, sau khi học vài tháng thì Hoa Vi bỏ cuộc vì mỗi lần học xong là về hai bên quai hàm của Hoa Vi cứ như phải ngậm hai tảng đá to suốt mấy tiếng đồng hồ vậy. Thế là ba nói cô nên học piano, và Hoa Vi học piano.

Rồi Hoa Vi vừa đi học phổ thông vừa đi học piano. Hoa Vi học không giỏi nhưng cũng không tệ. Cô tốt nghiệp điểm trung bình và đậu vào khoa Quản trị kinh doanh của một trường đại học dân lập. Hoa Vi đang học năm thứ nhất. Lớp cô toàn sinh viên tỉnh, họ vừa học vừa làm và chi tiêu tiết kiệm. Hoa Vi sáng đi học, trưa về nghỉ ngơi, chiều đi học, tối đi học thêm ngoại ngữ hai.

À, còn nữa. Hoa Vi không có nhiều bạn. Bạn thân thiết nhất của Hoa Vi là cái máy vi tính. Bạn thân thứ hai là cây đàn piano ở nhà. Hoa Vi dành hầu hết thời gian để đọc sách, tập đàn và lên mạng.

Hết !

Chuyện của Hoa Vi chán òm. Mà Minh cũng có quan tâm mấy đến việc Hoa Vi chẳng có gì để kể, Minh thích Hoa Vi nghe anh kể chuyện. Rồi Hoa Vi bắt đầu ôm điện thoại suốt ngày, chờ tin nhắn của Minh, chờ Minh gọi điện. Rồi Hoa Vi đi ăn với Minh và chấp nhận việc theo anh đến các tụ điểm ca nhạc.

Sinh nhật Hoa Vi, Minh tặng cô một bó hoa bự 364 bông, Minh nói có thêm Hoa Vi nữa là Minh có đủ 365 ngày hạnh phúc. Sinh nhật Minh, Hoa Vi tặng chính mình cho anh. Sau đó thì Hoa Vi và Minh đều đặn vài hôm lại vật nhau ra “chiến đấu” loạn xị tại phòng ngủ của Minh. Chỉ có điều Hoa Vi không lần nào nghỉ đêm lại. Xong, Minh chở Hoa Vi về. Mệt mấy cũng phải về. Ba của Hoa Vi không thích con gái đi đêm. Chuyện tình cảm của đôi trẻ thật đơn giản và đáng yêu cho đến một ngày đẹp trời, Minh theo đoàn nghệ thuật sang Châu Âu để biểu diễn…

Trước hôm Minh đi dĩ nhiên Hoa Vi và Minh đã có màn mây mưa dài hơi bốc lửa. Hậu quả là đến lúc về Hoa Vi mới phát hiện ra sợi dây chuyền cô thường đeo đã rơi mất từ lức nào. Hôm sau Hoa Vi đến nhà Minh tìm. Sợi dây rơi ngay chân giường. Chuẩn bị ra về thì mẹ của Minh gọi giật ngược cô trở lại. Bà muốn nói chuyện với cô về Minh.

Hoa Vi sợ nhất là phải đối diện với phụ huynh vì cô không giỏi ăn nói. Nhưng bà có cần Hoa Vi nói đâu. cũng như Minh, bà nói – Hoa Vi nghe.

– Con quen Minh được bao lâu rồi nhỉ ?

– Dạ, hơn 5 tháng.

– Minh có nói gì với con về gia đình không ?

Hoa Vi im lặng. Minh chưa bao giờ nói gì với cô về gia đình. Anh quê gốc ở đâu cô không biết. Nhà anh có mấy người, anh là con một hay còn anh chị em nào khác, vì sao nhà anh chỉ có mẹ mà không có ba. Hoa Vi cũng chẳng biết nốt. Hoa Vi chỉ biết đến Minh, chẳng cần biết anh từ đâu đến và mọi người xung quanh anh thế nào…

– Minh có bao giờ nói cho con biết là Minh đã có vợ ?

Hoa Vi nghe lùng bùng hết cả lỗ tai. Cái gì ! Minh đã có vợ. Bác gái nói thật hay đùa. Hôm nay chẳng phải cá tháng tư, đùa thế thì hơi có vấn đề. Nhưng cái cách thức mẹ Minh đề nghị cô ở lại, Hoa Vi hiểu rõ, bà không đùa. Bà tiếp tục nói, nói nhiều lắm nhưng đầu óc Hoa Vi lúc đó đã mụ mị hẳn đi, cô chỉ nghe loáng thoáng vài điều cũng bất ngờ không kém. Minh là người Long Xuyên, gia đình vốn không lấy gì làm khá giả. Ba của Minh chuyên đánh hàng qua biên giới. Năm Minh 16 tuổi, ông bỏ nhà ra đi chỉ để lại đúng một câu nói :” Con lớn rồi, đã đến lúc con nuôi mẹ!” . Khi Minh nói lại với mẹ câu đó, bà đã khóc đến mấy ngày liền.

( còn tiếp )

4 thoughts on “Truyện ngắn – Buông P2

    1. truyện của mình hem fải mì ăn liền mà viết vèo vèo post liên tù tì được… ack ack
      Viết, rồi đọc, chỉnh sửa, rồi lại đọc, chỉnh sửa, thấy ổn mới post

Leave a Reply