Truyện ngắn kinh dị Nhật Bản 01

Mùa hè năm 2014 tui đi Nhật công tác. Nơi ở là một tỉnh nhỏ mà người ta di chuyển bằng xe đạp và xe hơi chứ khoảng cách xa mà tàu thì ko có, bus cũng ko nhiều và đêm thì ko có phương tiện đi.

Tui đi công việc về sớm xong ngủ ở cái ryokan cổ hơn trăm năm một giấc tới 11 giờ tối. Thấy trên bản đồ cái family mart cách 250m, đi bộ chừng 5 phút là tới. Đi thẳng quẹo trái thôi.

Trên đường đi có đi ngang qua một cây cầu có 1 cái đền nhỏ. Nhìn vô sợ lạnh hết cả người. Tui vào family mart mua oden với vài món linh tinh xong quay về. Vừa đi vừa dò đường bằng google maps hẳn hoi nhưng chẳng nhiểu sao đi lòng vòng hơn 40 phút vẫn ko tìm được cái chỗ mình ở, chân mang giày quên mang vớ gót chân tróc ra trầy hết cả chân mà vẫn ko về được nhà. Muốn khóc luôn vì lúc đó hơn 12g khuya. Tự nhiên tui thấy mình đứng ngay chỗ cái đền nhỏ lạnh lẽo kia. Tui cũng ko nhớ mình làm gì ở đó hay xin xỏ gì nhưng đi chừng 10 phút nữa thì tui về đến nơi. Tui ở chỗ này tận 3 đêm trước khi đi Osaka một hai ngày gì đó.

Cái nhà trọ kiểu Nhật cũ kĩ này cũng gần như cái cũ nơi tui từng nửa đêm thấy một gia đình Nhật mặc đồ truyền thống ngồi cái bàn ngay cạnh chỗ mình nằm ăn cơm nói chuyện như người sống. Gần đó chứ không phải nó. Mà ở đây tui gặp một chuyện kinh tởm hơn. Tui trằn trọc ngủ lơ mơ tới gafn sáng thì có cảm giác có người nằm ghì lên người mình, mở mắt ra tui thấy một thằng đàn ông tóc chỏm kiểu lính Nhật thế kỉ thứ 19-20, kiểu tóc này phổ biến bởi các samurai ở thời Edo, cạo trọc phần trán lên tới đỉnh đầu và cột chỏm. Đáng sợ nhất là tên này KHÔNG CÓ MẶT. Noppera-bou (のっぺら坊) – ma không mặt, là một loại ma truyền thống của Nhật Bản. Theo truyền thuyết Noppera-bou chủ yếu chỉ dọa người, còn ngoài ra thì vô hại. Đầu tiên chúng xuất hiện như những người bình thường, đôi khi lại đóng vai một người giống với nạn nhân, trước khi làm cho nét mặt biến mất, để lại một khuôn mặt trống trơn trên một nền da mịn, không mắt, không mũi, không mồm. Chúng ta hầu hết ai đọc truyện tranh Doraemon đều từng biết qua loại này nhưng cứ nghĩ nó là chuyển kể mắm muối hù trẻ con. Nhưng ko, tui đã gặp thật, thật sự. Và cái con ma ko mặt tởm ói đó nó muốn làm tình với tui. Oẹ !!! Ngủ chung cũng phải kiếm trai đẹp để ngủ dậy nhìn mặt nó mà còn nhớ nhung hạnh phúc, má, đéo nghĩ ra mình có phúc tới mức được ma vô diện híp zâm. Má ôi, nó đẹp quá đi, ko có mắt mũi miệng, da trắng nhởn, tóc chỏm lại còn mặc …giáp. Ko biết ra đi trong trận chiến nào. Mình vừa sợ vừa buồn cười. Cái tui…cười. Lão bị quê hay cụt hứng gì đó nên bỏ đi. Đúng kiểu ghẹo phá.

Thực tế lúc đó tay tui vẫn đeo một viếc vòng đá bạn tui thỉnh và trì chú ở Tây Tạng cho. Chú đại bi tui vẫn hay đọc khi đi đêm một mình.

Nhưng sự thật có lẽ là ở Nhật thần giáo là một khuynh hướng tâm linh dựa trên một tín ngưỡng quyền lực siêu nhiên có thật. Và có những nguyên tắc riêng. Ko có gì toàn năng để bảo vệ bạn ngoài nhận thức cá nhân của chính bạn. Nỗi sợ của bạn câu kéo những năng lượng xấu đưa đường dẫn lối. Ở Nhật muốn tránh tà ma thì phải theo cách của người Nhật. Đi đền chùa Nhật đừng ngại xin thần bảo vệ hay thỉnh vật hộ thân. Có thờ có thiêng có kiêng có lành.

One thought on “Truyện ngắn kinh dị Nhật Bản 01

Leave a Reply to sweetchocolate Cancel reply