Bob Dylan & linh tinh chuyện tiếp thị

Ko có jì khổ sở bằng đi học, nhất là đối với tui 1 đứa phải học ngược từ trên xuống.  Sắp tới có bài presentation về các nội dung liên quan trong chương trình số 3 Insight VietNam talkshow. Thầy ít có ác lắm, clip dài 25 phút kêu share lại thông tin trong 10 phút. Haha… nói thiệt chứ làm nhóm nó oải gì đâu, phải chi thầy cho hẳn tui 1 tiếng đồng hồ tui solo còn thích hơn í. Người ta học Intro Marketing  – Marketing management – International Marketing. Còn tui thì đã xử gọn International rùi, giờ học ngược xuống MM cha mẹ ơi nó oảiiiiiiiiii. Bik seo oải hem ? Vì chương trình vẫn đúng 1 bài với những case study kinh điển. Unilever, Toyota, Vespa, Cocacola, Pho24… Mà nhắc hoài mấy cái này cũng đúng vì chính sự cạnh tranh khốc liệt của thị trường đã khiến cho ho phải cố gắng tồn tại bằng nhiều hình thức gợi nhớ trong kí ức của khách hàng. Những bài học kinh nghiệm từ họ đều rất đáng tham khảo. Sự sáng tạo về ý tưởng đem đến cơ hội cho nhãn hàng. Nhưng ko phải ý tưởng nào cũng được chấp nhận, ở đâu cũng vậy, làm quảng cáo là phải… liều.

=

NAN_7112.JPG (450×590)

=

Parkson Hùng Vương – sticker 3D của Omo vừa được dán ko rõ hum nào. Tuần trước đi coi phim chưa thấy. Đi nghiên cứu vé coi Rio lần 3 thì thấy nó chình ình ngay đó. Rio hot thật, vé fải đặt trước 2 ngày. Ôm hận đi về !

Ý tưởng hình vẽ 3D đường phố thì ko mới ở nước ngoài, có điều ở VN chả ai cho làm. Chưa kể việc Omo muốn triển khai vụ hình 3D trên nền gạch cũng khó, cuối cùng phải chọn giải pháp dán sticker. Chắc mí khu thương xá ko ưng việc cọ rửa.

Ở VN nhãn hàng bột giặt nhìu kinh khủng, việc tăng cường quảng bá thương hiệu để chiếm thị phần luôn là cuộc chiến khốc liệt. Nhưng phải công nhận là Omo làm branding khá hiệu quả. Từ cái hồi “Áo trắng ngời sáng tương lai” cho tới nay, chương trình đã khá già cỗi nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng lớn. Để tạo nên cái gọi là xu hướng dư luận rõ ràng là việc chẳng phải dễ, nhưng Omo đã làm được. Tui còn nhớ event “Chiếc túi tài năng” cách đây ko lâu. Rùi “Tết làm điều phúc sug túc cả năm”… tui cũng thích. Tui thích mấy cái thực tế lợi ích hoặc những cái zui zui. Không thích kiểu suốt ngày đặt pano rùi tung hê sản phẩm lên tận mây xanh, nói wá sự thật nhưng một số nhãn hàng khác chọn làm. Tui nghĩ nhìu khách hàng ở VN cũng giống tui nên Omo đã khá thành công. Mặc dù họ không phát triển sản phẩm ồ ạt nhưng chính nhờ có được lòng tin khách hàng nên thỉnh thoảng họ chỉ cần làm một điều gì đó thật hình tượng, đủ để giới thiệu cái mới của họ là ok, không cần phải rải pano khắp nơi.

=

NAN_7126.JPG (450×593)

=

Ý tưởng này khá ok nhưng sẽ càng ok hơn nếu hình 3D kia là vẽ 🙁 Mà tui thấy hình này ở Parkson, Diamond… tại sao lại ko có có ở hệ thống siêu thị nhỉ ?

Và sẽ dễ thương hơn nếu có khoảng vài chục hình cái quạt xoáy đó trên lề đường :”> , có 1 cái nhìn bùn bùn lẻ loi sao đó.

Đang có chương trình tham gia tạo dáng ngẫu hứng cùng hình ảnh Năng Lượng Xoáy 3D tại Parkson Hùng Vương, Diamond Plaza, bà kon tới đây chụp hình rùi gửi lên facebook “Năng Lượng Xoáy” wà tặng là ipod Shuffle nhe, hạn chót là 24/04/2011.

=

IMG_0013.JPG (600×450)

=

Típ !

Mới hốt về cái Canon G12 chụp hình cho nó tiện. Máy to đi đâu vác theo cũng cực hết. Có người khuyên mua Sony – nhưng do agency Sony ko coi mình là khách hàng tiềm năng nên mình típ tục làm fan Canon. Sony có nhiều sản phẩm, TV hướng người tiêu dùng theo xu hướng giải trí. Chỉ là cảm giác cá nhân thấy nhãn hàng chăm sóc khách ko bằng Canon riêng về thị phần máy ảnh. Top of mind luôn là Canon. Nhà có máy in ảnh Canon, 2 cái canon P&S, 1 cái 50D và bi giờ là G12.

Một phần vì tui hỉu rõ về các thao tác, một phần khác vì cái bánh xe phía trước giúp G12 thân thiện, gần gũi như cái 50D tui đang xài.

=

IMG_0096.JPG (450×600)

=

IMG_0099.JPG (600×450)

=

IMG_0087.JPG (600×450)

=

IMG_0091.JPG (600×450)

=

Hiệu ứng fisheye cực dễ thương.

=

IMG_0022.JPG (600×450)

=

Chế độ close up có thể lấy nét cách vật phẩm chỉ 1cm

=

IMG_0061.JPG (600×450)

=

IMG_0063.JPG (600×450)

=

Sáng đẹp trong điều kiện ánh sáng yếu

=

IMG_0068.JPG (600×450)

=

IMG_0073.JPG (600×450)

=

IMG_0074.JPG (600×450)

=

IMG_0075.JPG (600×450)

=

Vài tấm gọi là thử máy !!!

Hum wa đi coi Bob Dylan xong về quyết định hum nay mua máy lun vì cái máy nhỏ chụp hình chán òm, cái to thì cồng kềnh quá. Tui cần 1 chiếc máy đa dụng, P&S nhưng pro hơn cái cũ

=

IMG_3732.JPG (450×600)

=

IMG_3729.JPG (450×600)

=

Vé vip 2.5 triệu lận đó. Mắc hơn BSB lun 🙁

Đi coi Bob Dylan – ăn rất no.

Ún hết 2 ly Jim Beam cola.

Thích !

Cảm ơn mí em phục vụ đã xếp hàng lấy thức ăn dùm. Và cũng rất bực mình cái em tình nguyện viên điều phối xe ngoài cổng. Ko mún kể chuyện, giờ ko lẽ kêu em ún thêm dầu cá vitamin A cho sáng mắt với mua muối iot về ăn chứ …

Zô show:

Phần diễn nhạc Trịnh âm thanh quá hãi, ca sĩ gồng như hát karaoke.

Nửa tiếng set up lại âm thanh sân khấu “chết ngắc” im lìm, cả sân mún ngủ gật lun. Tới phần của Bob thì sau chừng nửa tiếng một số khán giả trẻ lục đục ra về. Khoảng cách giữa các thế hệ quá lớn, khách chủ yếu là U30-40  trở lên, nước ngoài. Mí bữa nay nhìu người cứ lèm bèm bảo RMIT bỏ tiền mời Bob Dylan về để làm Marketing cho trường. Thế hệ sinhviên RMIT hiện tại có được mấy người thưởng thức R&R của Bob Dylan nếu trường không mở nhạc ra rả suốt ngày + show hum í. Chắc họ biết Jason Mraz nhìu hơn …

Thiệt đáng tiếc, tui nghĩ nếu Bob Dylan and his band mà diễn trong HardRock cafe thì ukie cực í.

6 thoughts on “Bob Dylan & linh tinh chuyện tiếp thị

  1. G12, niềm mơ ước của tui. Chắc tương lai ko xa mình sẽ tậu nó. Bi giờ đang xài tạm em Canon Powershot SX130IS thui vậy.

Leave a Reply