Đầu óc lùng bùng, tay chân bủn rủn, Hoa Vi đờ đẫn ngồi nghe cho thủng câu chuyện về người đàn ông mà cô yêu thương tin tưởng. Ồ, như vậy là anh ấy đã có vợ.
Có vợ.
Có vợ.
Còn Hoa Vi chỉ là một con khỉ biết diễn trò, yêu dại khờ chẳng cần lí do. Cuộc sống thật là hay ho, thật khó kiếm đâu được một con điên yêu vô điều kiện như Hoa Vi. Thời gian tìm hiểu nhau để đi đến quan hệ chính thức quá ngắn. Và khi đã là của nhau rồi thì cái gọi là htời gian tìm hiểu nhau lại còn ít hơn. Anh ấy và Hoa Vi gặp nhau, cô nghe anh thao thao bất tuyệt về việc tập nhảy, về fans hâm mộ. Ăn tối nhanh và chóng vánh hoàn thành buổi gặp gỡ hẹn hò ở trên giường. Sức khỏe của Minh là dồi dào vô hạn, tốc độ cũng thuộc vào hàng vạn kẻ khó bì nhưng được cái Minh luôn dành cho cô bước dạo đầu lãng mạn. Từ những cái hôn dài từ mắt đến cổ và đi dần đến phần nhấp nhô theo đúng thứ tự trái phải rồi đi dần xuống đến chỗ kích thích sự ham muốn, đẩy cao trào lên tới đỉnh. Lần nào bên anh cô cũng cảm nhận được nhu cầu tình cảm lẫn tình dục mãnh liệt, ào ào như thác đổ của anh và chính cô.
Và bây giờ thì sao ?
Mẹ Minh đang nói, Minh đã có vợ. Hoa Vi có nên khóc không ? Tại sao lại phải khóc khi chưa gặp Minh, khi chưa được nghe anh giải thích rõ ràng về chuyện này. Vợ Minh là ai? Bây giờ cô ấy ở đâu? Vì sao bác gái lại chấp nhận việc con trai mình đã có vợ đi lại với Hoa Vi?
Ôi sự đời thật lắm chuyện khó hiểu. Phải chăng chính việc gặp nhau và diễn biến tình cảm quá đơn điệu và nhàm chán, đều đều như nhịp thở của Minh trên giường khiến cô không cảm thấy gì lúc này. Cô bắt đầu hoài nghi thứ tình cảm cô dành cho Minh. Đó có phải là tình yêu? Hoa Vi cảm thấy một thứ gì đó vụn vỡ, mất mát, nhưng không giống như cái cách mà người ta vẫn hay diễn tả trong những áng văn ướt át chia tay sầu biệt mà giống như lúc bé Hoa Vi bị mẹ bắt phải cho con bé em họ ở đâu chẳng biết chơi cùng con gấu bông mà cô yêu thích nhất. Chấm hết. Chỉ vậy thôi.
Giọng bác gái vẫn đều đều về câu chuyện của Minh, hai bàn tay trắng đi tìm vận may. Minh lên Sài Gòn hai năm và làm chân lái xe cho một cô tiểu thư của một gia đình trâm anh thế phiệt và trong một lần mốc mỏ chờ cô chủ đi mua sắm, Minh đã gặp được người nâng đỡ anh trở thành ca sĩ của ngày hôm nay. Và vợ của Minh chính là người con gái có nước da ngăm đen mà Hoa Vi vẫn tưởng là cô giúp việc ở nhà.
Mẹ Minh thật là biết cách gây bất ngờ. Bất ngờ từng chút từng chút một. Minh có nghĩa phải trả với người ta, còn người ta thì bỏ hết tất cả một lòng vì Minh. Ô hay vậy mà cô ấy vẫn chấp nhận việc người đàn ông của mình ôm ấp cô gái khác ngay trước mặt mỗi ngày. Như vậy thì do cô ấy ngu hay cô ấy bị thiểu năng, hay bệnh hoạn đến mức chỉ cần giữ Minh trong tầm mắt nên chấp nhận hết thứ Minh làm. Hay chuyện có vợ chỉ là thứ câu chữ viễn vông được mẹ Minh thêu dệt rồi kể cho Hoa Vi nghe vì bà không thích cô và con trai bà yêu nhau? Trời biết !
Hoa Vi nhìn cô gái ấy, không biết người đáng thương là cô ấy hay là mình. Không biết Minh nghĩ gì khi đối xử với cô ấy như vậy. Minh là vai nam chính trong chuyện tình tay ba éo le trần trụi. Hoa Vi là cái gì của Minh? Là một con cánh cam trong bộ sưu tập côn trùng của Minh hay sao ?
Cô ấy tên là gì Hoa Vi không nhớ. Nhưng cô ấy lớn lên cùng Minh. Bỏ tất cả để theo Minh. Và Minh thì…
( Còn típ)
Vẫn chờ đọc truyện này của Mèo!
ủa, tưởng nó nằm đó bữa giờ ko ai coi
Vẫn còn chờ để đọc nè. Tâm trạng Mèo ko vui nên ko viết nữa à?
chị ơi post tiếp đi chi ^,^
bua gio meo bun hay sao nen it viet bai.Doi coi truyen ngan ma … it qua,hihi
Nên viết theo cách mà Mèo hay viết về các món ăn, lời văn gãy gọn, nhiều sắc thái.. truyện sẽ hấp dẫn hơn.
sao chờ lâu quá c ui! post tip ih c! hic
Mèo ơi đọc thuộc luôn mà chưa thấy tiếp ne ^^
Chị ơi, e cũng muốn đọc phần tiếp theo ^^
Muốn biết yêu liều mạng thì kết cục sẽ tới đâu…